Nếu ai may mắn có mặt tại Hà Nội những ngày này, khi thời khắc mà Hà Nội khai mạc Đại lễ 1.000 năm, đâu đâu cũng bắt gặp những sắc màu lung lung, huyền ảo, những ánh mắt rạng ngời, những nụ cười hân hoan, những bờ vai khẽ nép vào nhau trong một đêm thu thoảng hương hoa sữa. Tất cả đều đắm chìm trong men say ngây ngất...

 

Đêm 30/9, đồng hồ chỉ gần 12 giờ đêm. Chỉ còn mấy phút nữa, Hà Nội sẽ bước sang những ngày Đại lễ. Nếu như ngày thường, giờ này Hồ Gươm đã ngủ yên, gối mình bên những gốc liễu đa tình để chờ đón ngày mới. 

Nhưng, đêm nay, dường như Hà Nội không chợp mắt, dòng người đổ xô về khu vực Hồ Gươm ngày càng đặc quánh. 

Những đôi bạn trẻ tay trong tay, cùng nhau rảo bước trên những con đường nồng nàn mùi hoa sữa; những đứa bé mắt long lanh cùng vui đùa trên những thảm cỏ xanh, những cụ già đầu tóc bạc phơ cùng ngồi bên nhau, ngắm Hồ Gươm và nhớ về thời quá vãng.

 

Đêm nay, hàng triệu trái tim  người dân Thủ đô lại một đêm mất ngủ. Cả nước đang hướng về Thủ đô thân yêu rực rỡ đèn màu. Hồ Gươm lung linh như chốn bồng lai tiên cảnh,̀ ai đã lỡ lạc chân vào đều không nỡ bước chân quay về.

 

Tôi và đồng nghiệp cũng vậy. Cũng bị những sắc màu huyền ảo ấy quyến rũ. Mấy lần, định bước chân ra về nhưng không nỡ. Hồ Gươm cứ như một thiếu nữ đa tình, má hồng chúm chím mời mọc, níu bước chân kẻ lãng du. Mà đâu chỉ riêng tôi bị "nàng" quyến rũ, hàng triệu trái tim đều thổn thức trước vẻ đẹp mĩ miều...

 

Mô tả ảnh.

Hồ Gươm những ngày này cứ như một thiếu nữ đa tình, má hồng chúm chím mời mọc, níu bước chân kẻ lãng du.


Tình cờ, tôi gặp lại một anh bạn đồng nghiệp hiện đang công tác ở Sài Gòn. Hắn ta ngồi một mình. Trầm ngâm. Điếu thuốc trên tay tắt lịm từ bao giờ. Hắn kể rằng, hắn ra Hà Nội đã hơn chục năm có lẻ. Và, ngay chính lần đầu, hắn đã bị vẻ đẹp của Hà Nội hút hồn.

 

Ký ức Hà Nội trong hắn là những chiều thu lãng đãng bên Hồ Tây, ngồi ngắm những đôi tình nhân khi hoàng hôn dần buông trên sông nước; là những chiều mưa thu thả bộ trên những con đường thoảng hương hoa sữa; là những thoáng rùng mình khi gió heo may thổi về; là những đêm đông giá lạnh tay nắm chặt lấy chén chè nóng đặc quánh của cô gái bán hàng rong; là tiếng rao đêm xa khuất dần của một bà lão bán hàng trong con ngõ nhỏ.

Chỉ là vậy, nhưng xa thì lại nhớ. Nhớ quay quắt. Nhớ đến nao lòng. Và, đã bao lần đi xa hắn lại thầm ước được trở về, chỉ sợ những gì đã rất đỗi thân quen đó vụt mất. Lòng lại vui như trẻ nhỏ được quà mỗi khi trở về Hà Nội.

 

Hắn nói vậy, tôi tin. Nhưng tôi biết còn một lý do khác khiến hắn phải bỏ bê công việc của tòa soạn, bay ra Hà Nội trong những ngày này: vì ước nguyện của cô người yêu cũ, mối tình thời sinh viên của của hắn. Hắn bảo rằng, sau khi chia tay, cô người yêu đã rời xa Hà Nội sang định cư tại Mỹ.

 

Mô tả ảnh.

Những đôi tình nhân cũng tranh thủ thời khắc thiêng liêng này để ngồi xích lại gần nhau, cùng nhau ngắm mặt hồ lung linh sắc màu.

Bẵng đi một thời gian, một hôm hắn nhận được bức thư của cô gửi về, giọng buồn buồn. Hắn nhớ, nhớ rất rõ ngày mà nàng quyết định nói lời chia tay, cũng ngay tại chiếc ghế đá mà hắn với tôi đang ngồi. 

Bất chợt, hắn đưa cho tôi bức thư đã nhàu nát mà nàng gửi cho hắn khi 2 người chia tay: "Anh ra đi vào giữa mùa sen nở; khi chiếc lá trên cành còn xanh, những ngả đường mùa mưa chưa giăng mắc; khi hoa sữa chưa men nồng từng góc phố thân quen; khi bằng lăng vẫn còn tím mình trên những con đường đầy kỉ niệm... Ta mất nhau khi trái tim mới ngoài đôi mươi còn bao yêu thương thổn thức, hạnh phúc chưa no tròn đã long đong bão nổi.


Để rồi ngày tháng qua đi, những ngả đường đưa nhau về hun hút.... Một giây phút nào đó, ta chợt giật mình nhận ra chiếc lá đã ngả màu vàng úa, gió không còn khẽ khàng trong câu hát và mùa thu đang tàn tạ nơi mắt phố viễn du...

Em một mình bước đi qua những xốn xang của phố, dè dặt hát khúc giao mùa. Em chợt nhận ra lòng mình như một bản nhạc mới viết, sinh ra chỉ để hát cho một người, riêng một người mà thôi. Bản nhạc ấy, em dành tất cả cho anh...


Khi anh quay về thì chắc cũng chỉ như lá đổ xào xạc khắp lối phủ kín để làm cô đơn thêm lạnh giá bên thềm rêu ẩm mốc của bao mùa mưa để lại. Em biết tình mình cũng chỉ nằm trên cánh chim thiên di, chở cả bầu trời và tình yêu gửi vào nỗi niềm dĩ vãng. Đôi lần ngoái lại, tưởng như nghe được bước chân anh về, để nhận ra chỉ là chiếc lá rời cành chao xuống. Không trông đợi nữa vào duyên phận, chỉ mong được gặp lại anh nơi mà ký ức đã ngủ yên trong đóa hoa mộng mị. Chỉ mong, nếu đã là ký ức trong nhau thì 2 ta cũng xin đừng thành kẻ xa lạ.

 

Mô tả ảnh.

Rất nhiều người lỗi hẹn với đại lễ ngàn năm Thăng Long nhưng vẫn sẽ cảm nhận được không khí nơi đây.


Nhưng dòng thời gian vẫn trôi qua, dửng dưng im lặng. Dù ta có ngoảnh đầu nhìn lại, cũng có thể nào trông thấy cuộc tình khi dòng nước đã cuốn trôi xa. Lá rời cây, chim thiên di cắt ngang trời, vàng sắc màu rực rỡ, chút xôn xao ánh lên lần cuối trước khi thiên nhiên chìm vào cõi thinh lặng vô cùng... Thu vẫn đến rồi đi, nhưng lá vàng này phải đâu mùa cũ... phải không anh!

 

Và... anh à, bằng lăng bây giờ cũng thôi không còn nở nữa, sắc tím trên phố cũng hanh hao lắm rồi. Em với anh, chưa kịp nhớ đã lãng quên, chưa kịp quen đã thành xa lạ, chưa kịp yêu thương đã vội buông tay. Còn em ở lại với biệt ly, để thời gian cuốn trôi lá vàng mùa ly biệt... Em khe khẽ thở dài ngày đã hết. Năm tháng lăn dọc đường. Một chút tình, chỉ một chút tình thôi, của một thời thơ dại. Khóc cho anh, khóc cho em, hay khóc cho những tháng năm không trở lại nữa bao giờ...".

 

Hắn dừng, không đọc nữa, điếu thuốc vẫn cắn chặt trên môi. Hắn bảo rằng: Cách đây 1 tháng, hắn và cô người yêu cũ có hẹn nhau sẽ gặp nhau ở Hà Nội, vào mùa thu, ngồi đúng chiếc ghế đá mà ngày xưa hắn ngượng ngịu ngỏ lời yêu để rồi sau đó, nàng sẽ lấy chồng, làm tròn thiên chức của người phụ nữ.

 

Mô tả ảnh. Mô tả ảnh.
Hồ Gươm bồng bềnh như chốn tiên cảnh níu bước chân kẻ lãng du.
Những ngày cuối tháng 9, vẫn không thấy nàng về, hắn sốt sắng gọi điện thì mới hay mối tình đầu ngày xưa không kịp về để cùng hắn ngồi lên chiếc ghế đá cũ, không cùng hắn nghe một bản nhạc lúc giao mùa, không lơ đễnh cùng hắn ngồi đếm những chiếc lá vàng rơi. Nàng bị một căn bệnh hiểm nghèo.

 

Hắn lại lấy bức thư ra đọc tiếp, mắt nhòe đi: "Em không về cùng anh hát khúc hát giao mùa. Gửi cho em những gì là kỷ niệm của 2 đứa mình anh nhé. Hà Nội giờ này chắc heo may giăng mắc từng con phố, Hồ Gươm và những cây liễu nơi ghế đá ngày xưa chắc vẫn còn phải không anh?".

 

Hắn bỏ bê việc cơ quan, phi ra Hà Nội mang theo chiếc duy nhất chiếc máy ảnh và mấy bộ quần áo. Ngày lại ngày, hắn ngồi thần nơi chiếc ghế đá quen thuộc ngày xưa,cố tìm một góc máy đẹp nhất để thực hiện nốt ước vọng của mối tình đầu.

 

Hắn mở điện thoại gọi cho mối tình đầu: "Em ạ, Hà Nội đêm nay thật lung linh và huyền ảo như giữa chốn bồng lai. Chiếc ghế đá ngày xưa vẫn còn, liễu vẫn buông xuống bờ hồ, những đôi tình nhân vẫn đang tay trong tay. Chỉ tiếc, cõi nhân gian này không có em bên anh."


5 giờ sáng, đường phố vắng tênh, hắn lại lơ đễnh vác chiếc máy ảnh đi dọc quanh hồ...

Hoàng Sang - Duy Tuấn